BÀI KINH VỀ NHỮNG GIỌT MÁU

Bài viết này là phần 5 trong loạt 6 phần của CHƯƠNG II: BẢN CHẤT PHÙ DU, TẠM BỢ và HIỂM NGUY

BÀI KINH VỀ NHỮNG GIỌT MÁU

(Tiṁsa Sutta, Saṁyutta Nikāya 15.3)

Một thuở nọ, khi Đức Phật ngụ tại Trúc Lâm thuộc Rājagāha, có 30 tỳ khưu hành hạnh đầu đà ẩn dật trong rừng sâu, chuyên trì bình khất thực, mặc y làm từ những mảnh vải vụn lượm đó đây và chỉ giữ tam y. (Nghiêm túc tu tập như thế) nhưng các vị vẫn chưa loại trừ được ô nhiễm trong tâm. Từ Pāvā, các vị này đi đến đảnh lễ Đức Phật và ngồi sang một bên.

Đức Phật nghĩ rằng: “Mặc dù 30 tỳ khưu này hành hạnh ẩn dật trong rừng sâu, chuyên trì bình khất thực, mặc y làm từ những mảnh vải vụn lượm đó đây và chỉ giữ tam y, họ vẫn chưa loại trừ được ô nhiễm trong tâm. Để ta giảng một thời pháp mà trong khi đang ngồi tại đây nghe giáo pháp, tâm của các vị này sẽ đạt đến trạng thái buông bỏ, giải thoát và không còn ô nhiễm nữa”.

Đức Phật gọi các tỳ khưu:

– Này các tỳ khưu!

Các tỳ khưu trả lời:

– Dạ thưa Đức Thế Tôn!

Đức Phật nói như sau:

– Này các tỳ khưu, trong vòng luân hồi dài vô tận khó tìm ra điểm khởi đầu, vô minh và tham ái đã xô đẩy chúng sinh vào vòng sinh tử. Và họ cứ mãi phiêu bạt, lang thang. Trong vòng luân hồi dài vô tận đó, các ông đã bị chặt đầu và biết bao nhiêu máu đã rơi. Những suối máu tuôn rơi đó nếu đem sánh với nước trong bốn biển đại dương, thì nước nào nhiều hơn?

– Như lời Ngài đã dạy, trong vòng luân hồi vô cùng tận đó, chúng con đã bị chặt đầu và biết bao nhiêu máu đã rơi. Những suối máu tuôn rơi đó còn nhiều hơn nước trong bốn biển.

– Lành thay, lành thay, lành thay! Các ông đã hiểu đúng những gì Như Lai giảng dạy. Trong vòng luân hồi vô cùng tận ấy, đầu các ông đã rơi và biết bao nhiêu máu đã đổ.

Những suối máu tuôn rơi đó còn nhiều hơn nước trong bốn biển. Đã lâu lắm rồi, các ông sống kiếp trâu bò, cừu, dê, nai, gà và heo. Từ lâu lắm rồi, các ông đã nhiều lần là kẻ trộm, kẻ cướp dọc đường, các ông đã nhiều lần mang tội tà dâm. Và khi bị chặt đầu, những suối máu tuôn rơi còn nhiều hơn nước trong bốn biển. Vì sao? Vì trong vòng luân hồi vô tận khó tìm thấy điểm khởi đầu, chúng sinh luôn bị vô minh và tham ái xô đẩy, nên mãi trôi dạt lang thang trong sinh tử.

Đã lâu lắm rồi, các ông sống trong đau khổ, mất mát, căng thẳng, và xác chết của các ông đã chất đầy các nghĩa địa. Quá đủ! Đã đến lúc các ông nên nhàm chán các pháp, đã đến lúc các ông nên buông bỏ mọi danh sắc, đã đến lúc các ông nên thoát ra khỏi những ràng buộc của thân tâm.

Đức Phật nói như thế và các tỳ khưu thỏa thích với những gì Ngài đã dạy. Và trong khi lắng nghe giáo pháp, tâm của 30 vị tỳ khưu đến từ Pāvā đạt đến trạng thái buông bỏ, giải thoát khỏi mọi tham ái.

Xem các bài khác cùng chương:<< BÀI KINH NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮTBÀI KINH VỀ MŨI TÊN >>