BÀI KINH ĐẦU TIÊN VỀ HAI VỊ BÀ LA MÔN GIÀ
(Paṭhama Dve-Brāhmaṇa Sutta, Aṅguttara Nikāya III.51)
Thuở đó có hai vị bà la môn yếu ớt, già cả, quá già nua, lớn tuổi, đang sống những năm tháng cuối của cuộc đời, đã 120 tuổi. Họ đến gặp Đức Thế Tôn, chào hỏi đúng lễ nghi, ngồi qua một bên và nói với Đức Thế Tôn rằng:
– Thưa ngài Gotama (Cồ Đàm), chúng tôi là những người thuộc dòng dõi bà la môn, đã yếu ớt, già cả, quá già nua, lớn tuổi, đã 120 tuổi. Ở những năm tháng cuối cuộc đời, chúng tôi vẫn chưa làm được thiện nghiệp, những điều đem lại phước báu, những điều có thể bảo vệ chúng tôi khỏi nguy hiểm (nguy hiểm phải tái sinh vào khổ cảnh). Xin ngài Gotama đáng kính dạy dỗ chúng tôi, chỉ bảo cho chúng tôi làm sao để được hạnh phúc, lợi lạc lâu dài?
– Các ông là những người thuộc dòng dõi bà la môn, đã yếu ớt, già cả, quá già nua, lớn tuổi, đã 120 tuổi. Ở những năm tháng cuối cuộc đời, các ông vẫn chưa làm được thiện nghiệp, những điều đem lại phước báu, những điều có thể bảo vệ các ông khỏi nguy hiểm (nguy hiểm phải tái sinh vào khổ cảnh).
Này ông bà la môn, già, bệnh, chết lôi kéo chúng sinh đi. Khi bị lôi kéo như thế, có người canh gác, thu thúc lời nói và ý tưởng của họ. Chính sự canh gác này bảo vệ họ, là nơi trú ẩn, là chỗ dựa, là nơi nương nhờ và chốn nghỉ ngơi khi họ giã từ thế giới này.
Cuộc sống tiến dần đến cái chết, đó là điều không tránh khỏi. Cuộc sống này ngắn ngủi biết bao! Chẳng có gì che chở, bảo vệ chúng sinh khỏi già nua. Ai thấy biết hiểm nguy của cái chết, người ấy nên vun bồi thiện nghiệp để mưu cầu hạnh phúc cho mình. Thu thúc lời nói và ý nghĩ trong kiếp này, làm những điều thiện lành và tạo nên phước báu khi còn sống trên cõi đời này sẽ đem đến hạnh phúc, an vui khi người giã từ cõi thế”.
BÀI KINH THỨ HAI VỀ HAI VỊ BÀ LA MÔN GIÀ
(Dutiya Dve-Brāhmaṇa Sutta, Aṅguttara Nikāya III.52)
Thuở đó có hai vị bà la môn yếu ớt, già cả, quá già nua, lớn tuổi, đang sống những năm tháng cuối của cuộc đời, đã 120 tuổi. Họ đến gặp Đức Thế Tôn, chào hỏi đúng lễ nghi, ngồi qua một bên và nói với Đức Thế Tôn rằng:
– Thưa ngài Gotama, chúng tôi là những người thuộc dòng dõi bà la môn, đã yếu ớt, già cả, quá già nua, lớn tuổi, đã 120 tuổi. Ở những năm tháng cuối cuộc đời, chúng tôi vẫn chưa làm được những điều tốt lành, những điều đem lại phước báu, những điều có thể bảo vệ được chúng tôi khỏi nguy hiểm. Xin ngài Gotama đáng kính dạy dỗ chúng tôi, chỉ bảo cho chúng tôi làm sao để được hạnh phúc, lợi lạc
lâu dài?
– Các ông là những người thuộc dòng dõi bà la môn, đã yếu ớt, quá già nua, lớn tuổi, đã 120 tuổi. Ở những năm tháng cuối cuộc đời, các ông vẫn chưa làm được những điều tốt lành, những điều đem lại phước báu, những điều có thể bảo vệ được các ông khỏi nguy hiểm.
Này ông bà la môn, già, bệnh, chết thiêu đốt chúng sinh. Khi bị thiêu đốt như thế, có người canh gác, thu thúc lời nói và ý tưởng của họ. Chính sự canh gác này bảo vệ họ, là nơi trú ẩn, là chỗ dựa, là nơi nương nhờ và chốn nghỉ ngơi khi họ giã từ thế giới này. Khi nhà bị cháy, của cải được gấp rút lấy ra. Tài sản nào không bị lửa thiêu cháy sẽ trở nên hữu dụng cho chủ nhà.
Tương tự như thế, khi thế giới này bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của già nua và chết chóc, hãy thoát ra bằng sự bố thí cúng dường. Của cho đi là của được lấy ra (khỏi căn nhà đang bốc cháy). Quả thật, canh gác lời nói và ý nghĩ trong kiếp này, làm những điều thiện lành và tạo nên phước báu khi còn sống trên cõi đời này sẽ đem đến hạnh phúc, an vui khi người giã từ cõi thế.