BÀI KINH NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT
(Assu Sutta, Saṃyutta Nikāya 15.3)
Tại Rājagāha (thành Vương Xá), Đức Phật giảng như sau:
– Này các tỳ khưu, trong vòng luân hồi vô tận khó tìm ra điểm khởi đầu, vô minh và tham ái đã xô đẩy chúng sinh vào vòng sinh tử. Và họ cứ mãi phiêu bạt, lang thang. Trong vòng luân hồi vô tận đó, các ông đã rơi bao nhiêu nước mắt, đau khổ khóc than khi phải tiếp xúc, gần gũi những gì mình không ưa thích và xa lìa những gì mình yêu thích. Những giọt nước mắt đã rơi đó nếu đem sánh với nước trong bốn biển đại dương, nước nào nhiều hơn?
– Như lời Ngài đã dạy, trong vòng luân hồi dài vô tận, chúng con đã tuôn bao nhiêu nước mắt khi phải tiếp xúc, gần gũi những gì mình không ưa thích và xa lìa những gì mình yêu thích. Và nước mắt khóc vì khổ đau phiền muộn này còn nhiều hơn nước trong bốn biển.
– Lành thay, lành thay, lành thay! Các ông đã hiểu đúng những gì Như Lai giảng dạy. Trong vòng luân hồi vô tận, các ông đã tuôn bao nhiêu nước mắt khi phải tiếp xúc, gần gũi những gì mình không ưa thích và xa lìa những gì mình yêu thích. Và nước mắt rơi vì khổ đau phiền muộn này còn nhiều hơn nước trong bốn biển.
Từ lâu lắm rồi, các ông đã chứng kiến cái chết của mẹ, của cha, của anh chị em trong gia đình, các ông đã từng chứng kiến cái chết của con trai và con gái của mình, các ông đã từng chứng kiến cái chết của họ hàng thân thích, những mất mát tài sản và sự chết chóc vì bệnh tật. Đã lâu lắm rồi trong luân hồi sinh tử, các ông đã đau khổ khóc than khi phải tiếp xúc, gần gũi những gì mình không ưa thích và xa lìa những gì mình yêu thích. Nước mắt phiền muộn tuôn rơi còn nhiều hơn nước trong bốn biển.
Vì sao? Vì trong vòng luân hồi dài vô tận khó tìm thấy điểm khởi đầu, chúng sinh bị vô minh và tham ái xô đẩy, nên mãi trôi dạt lang thang trong sinh tử. Đã lâu lắm rồi, các ông sống trong đau khổ, mất mát, căng thẳng, và (xác chết của các ông) đã chất đầy các nghĩa địa. Quá đủ! Đã đến lúc các ông nên nhàm chán các pháp (sabbasaṅkhāresu), đã đến lúc các ông nên buông bỏ mọi danh sắc, đã đến lúc các ông nên thoát ra khỏi những ràng buộc của thân tâm.1“Sabbasaṅkhāresu”: các pháp sinh khởi có điều kiện, tức mọi pháp ngoại trừ Niết Bàn. Trong trường hợp này, các pháp đó là danh sắc, tức thân tâm hay ngũ uẩn mà con người thường bám níu, cho chúng là “tôi” hay “của tôi”
- 1“Sabbasaṅkhāresu”: các pháp sinh khởi có điều kiện, tức mọi pháp ngoại trừ Niết Bàn. Trong trường hợp này, các pháp đó là danh sắc, tức thân tâm hay ngũ uẩn mà con người thường bám níu, cho chúng là “tôi” hay “của tôi”